0986 333 960
Yêu cầu báo giá

Cánh tay

Cánh tay

Thứ giữ cho người chiến sĩ ấy tiếp tục sống và sống mãnh liệt hơn sau vụ rơi trực thăng Mi171 khủng khiếp chính là lòng người mà chỉ khi ở trong những hoàn cảnh đặc biệt, ta mới cảm nhận hết...

Phải bước tiếp

Điều khiển thành thục chiếc xe lăn chỉ với cùi tay, thương binh Đinh Văn Dương (người duy nhất sống sót trong vụ rơi trực thăng Mi171 tại Hòa Lạc (huyện Thạch Thất, Hà Nội ngày 7/7/2014) dẫn chúng tôi tiến về phòng của mình ở dãy nhà đối diện tại Trung tâm Điều dưỡng Thương binh Thuận Thành, Bắc Ninh.

Anh thoăn thoắt kéo then cửa, bật điện, mở quạt. Ít người biết chỉ những thao tác đơn giản đó, thương binh Đinh Văn Dương đã phải mất nhiều tháng mới có thể làm được.

Điều này dễ hiểu với người đã phải trải qua 24 cuộc phẫu thuật, 3 lần tim ngừng đập, không còn 2 bàn tay, 2 chân, nhiều phần da trên cơ thể biến dạng, phần mũi, tai co lại, thị lực 1 bên còn 1/10, 1 bên còn 7/10.

Quay trở lại thời điểm tháng bảy 3 năm trước, theo dự tính của Thượng úy Đinh Văn Dương, anh tập trung huấn luyện xong đợt này thì xin nghỉ phép, vợ sinh là vừa. Không ngờ, số ngày anh hôn mê bằng số tháng tuổi của con trai mình.

Vụ tai nạn rơi máy bay khi đang huấn luyện thực hành nhảy dù ngày 7/7 đã cướp đi lần lượt 20 người bạn, người đồng chí của anh. Còn anh bị bỏng 67% diện tích cơ thể và phần lớn trong đó là bỏng sâu, bị bỏng hô hấp, đa chấn thương, hội chứng sóng nổ...

Gần 4 tháng liên tục phải dùng thuốc an thần nhưng trí nhớ của Dương không bị ảnh hưởng. Khi tỉnh lại sau 100 ngày hôn mê và gần như hôn mê, những người đầu tiên anh Dương nhớ tới là bố mẹ, vợ, các con và đồng đội của mình.

Lần đầu nhìn thấy mình trong gương sau hàng năm trời, anh Dương không tin vào mắt mình và hét lên: “Trời ơi, sao con xấu thế này?”. Sau đó, anh đã trải qua chuỗi ngày đau đớn tới cùng cực về cả thể xác lẫn tinh thần.

Nhiều lần anh đau tới mức chỉ muốn chết. Anh đòi mẹ cho uống thuốc chuột để giải thoát cho mình. Nhưng nhờ tình thương yêu vô bờ bến của người mẹ, lời động viên của những người thân, đồng đội đã giúp anh có đủ nghị lực để sống tiếp.

Từ một chiến sĩ bay trên bầu trời, anh phải thường xuyên điều trị ở trung tâm thương binh với những đau đớn kéo dài

Không chỉ những tháng ngày đầu tiên bước đi trong sân bệnh viện mà đến tận bây giờ, nhiều người vẫn nhìn anh với ánh mắt kì thị cùng những lời lẽ khiếm nhã “Nhìn như người ngoài hành tinh”, “Tay như thế này thì ăn uống kiểu gì?”… Trẻ con thì khóc toáng khi trông thấy anh từ xa.

“Lúc đầu nghe người ta xì xào, tôi buồn lắm chứ. Nhưng cuộc sống của mình thì mình phải tiếp tục thôi! Nhiều lúc nghĩ hay mình chết đi cho xong nhưng rồi nghĩ đến gia đình, đến các y bác sĩ đã dốc lòng cứu mình, tôi lại tự động viên mình bước tiếp”, anh Dương nói khi đưa cùi tay mình chạm vào hàng lông mày được vẽ thưa thớt.

Vợ chồng yêu nhau hơn trong bình yên

Ánh mắt hướng về ảnh cưới 2 vợ chồng trong màn hình nền điện thoại, anh xúc động: “Vợ chồng tôi giờ thương nhau nhiều hơn trước. Trước đây, do yêu cầu nhiệm vụ, tôi đi suốt, vắng nhà, không có điều kiện gần gũi và chăm sóc vợ con. Từ khi bị tai nạn, tôi không đỡ đần gì được cô ấy mà ngược lại, nhưng vợ chưa bao giờ than phiền”.

Hình hài khác lạ của anh Dương khiến không ít người lo ngại cho chuyện vợ chồng của anh. Mẹ của anh tiết lộ dí dỏm: “Nó chỉ mất chân tay và bỏng da bên ngoài thôi, mọi thứ khác vẫn nguyên vẹn!”.

Anh bảo: “Cuộc sống bây giờ cứ bình dị trôi qua mỗi ngày trong tình yêu thương của 2 vợ chồng dành cho nhau và cho con”.

Từ một chiến sĩ thuộc lực lượng đặc nhiệm chống khủng bố, tháng 9-2016, anh Dương xuất ngũ, được đưa về Trung tâm Điều dưỡng Thương binh Thuận Thành, Bắc Ninh, sinh hoạt cùng hơn 90 thương binh khác.

Anh là thương binh duy nhất của thời bình và trẻ nhất tại Trung tâm. “Cảm giác khó tả sao đó, chưa bao giờ nghĩ mình lại là một thương binh hạng A cả. Năm nay tôi có ngày 27/7 đầu tiên”, anh Dương bộc bạch.

Bầu trời mênh mông, chúng ta cùng bắt đầu nhé!

Ngẩng mặt lên nhìn khoảng không trên cao, Thương binh Đinh Văn Dương thở nhẹ: “Nhiều đêm, tôi mơ mình đang trong giờ huấn luyện bay.

Từ hồi hộp lúc chuẩn bị nhảy, rồi sợ hãi, hẫng hụt khi lao xuống đến lâng lâng giữa không trung nhìn nhà cửa nhấp nhô, ruộng đồng bát ngát phía dưới… Tất cả đều vẹn nguyên.”

Anh nghẹn ngào, ngày 7/7 định mệnh đó, sau khi thả các bao cát định hướng xuống, Mi171 quay lại bắt đầu thả lính nhảy dù. "Nào, chúng ta bắt đầu nhé, lần lượt từng người một", chưa ai kịp nhảy sau câu nói của người đẩy lính dù xuống thì động cơ của máy bay phát ra tiếng cạch cạch, rồi đâm sầm xuống mặt đất, kinh hoàng đến mức không ai định hình được chuyện gì xảy ra.

Anh thường nghĩ về đồng đội với tình thương yêu, xót xa vô bờ

Dương không bao giờ tưởng tượng được sẽ có khoảnh khắc bạn bè, đồng đội của mình lần lượt được đưa ra ngoài, xếp nằm cạnh nhau. 18 chiến sĩ hy sinh ngay lúc đó, 3 người bị thương, trong đó có Dương. Anh được mọi người cắt dây dù và đưa vào viện, bắt đầu 29 tháng tìm lại sự sống ở nơi đây.

Nhắc về bạn bè, đồng đội Dương không thôi mong mỏi việc có thể xây nhà thờ, nơi tưởng niệm 20 người đã hy sinh, 10 người là bạn bè, 10 người là đồng đội của anh.

Mỗi ngày, người dân ở đó đều đặn tới thắp hương cho những người đã ngã xuống nhưng dường như điều đó là chưa đủ với người sống sót duy nhất sau vụ tai nạn. “Một mình tôi chắc không thể thực hiện được việc làm vượt ngoài khả năng của mình như vậy”, anh trăn trở.

Tôi ước ao có thể tự mình bước tới nơi chiếc máy bay Mi171 rơi xuống, tự tay thắp nén hương cho những người bạn, người đồng chí đã không trở về.

Trong ngày giỗ chung 7/7 vừa rồi, anh đã thực hiện được việc mong mỏi là trở lại nơi chiếc máy bay rơi 3 năm trước để thăm lại bạn bè, đồng đội của mình, thắp lên một nén nhang.

Thân thể không còn nguyên vẹn nhưng người lính ấy, với một nghị lực phi thường, dũng cảm bước tiếp quãng đời còn lại bằng một niềm tin bất diệt. Giống như bầu trời sau cơn mưa, bừng sáng rực rỡ.

MC Phan Anh là một người dũng cảm

Trò chuyện với chúng tôi, anh không quên kể chuyện MC Phan Anh mới ghé thăm. Anh rất vui vì ngưỡng mộ MC này từ lâu. “Phan Anh là người dũng cảm và dám đương đầu với dư luận để làm được những việc tốt cho người dân. Tôi thích MC Phan Anh từ khi anh đi vào Miền Trung với bà con”, anh chia sẻ.

Điều đặc biệt, như là cái duyên MC Phan Anh đã trực tiếp đến thăm thương binh Đinh Văn Dương và hứa sẽ kết nối tài trợ cho anh một đôi tay “mềm” như anh mong ước. MC Phan Anh đã đến thăm cùng với công ty chuyên về làm tay giả là 3D master để lấy các thông tin, dữ liệu sinh học.

Phan Anh hứa sẽ huy động các nhà tài trợ để tặng mình một đôi tay giả, cũng phải khoảng 600-700 triệu đồng.. Dương đang hết sức hy vọng và trông chờ đến ngày được nhận đôi tay này từ MC Phan Anh.

Đến 1/8, MC Phan Anh cũng cho Gia đình mới biết hiện cả hai tay giả cho Dương đang được làm rồi, chỉ khoảng 1 tháng nữa là xong. Phan Anh cũng đã liên hệ để làm chân cho anh Dương, rất có thể cũng sẽ thực hiện được.

Ước ao lớn nhất của thương binh Dương là có được đôi bàn tay, đôi chân “mềm” để có thể cầm được bát để ăn cơm, cốc để uống nước và nhất là vệ sinh có thể tự mình làm được, không muốn để cho mẹ mình phải vất vả thêm nữa.

Anh sẽ tự mình bước tới nơi chiếc máy bay Mi171 rơi xuống, tự tay thắp nén hương cho những người bạn, người đồng chí đã không trở về.

Trao đổi với PV Gia đình mới, ông Nguyễn Văn Cương, Giám đốc công ty 3Dmaster cho biết, đến nay đôi tay cho anh Dương đang trong quá trình hoàn thiện khoảng 60%.

"Nếu không có gì thay đổi khoảng 1 tháng nữa sẽ cùng MC Phan Anh trở về trao đôi tay. Còn đối với đôi chân sẽ phức tạp hơn do chân của anh Dương còn rất ngắn. Công ty cũng đã scan thành file số hóa và đang tiếp tục nghiên cứu", ông Cương tiết lộ.

3D MASTER sẽ chế tạo phần bàn tay giả phù hợp với anh Dương cả về kích thước cùng khối lượng có các động cơ ráp trên mu bàn tay, dẫn động là các kết cấu cơ khí bằng hợp kim nhôm nhẹ bền chống han rỉ. Đặc biệt bàn tay sẽ được điều khiển độc lập từ 1-5 ngón tay...

Con dù lớn vẫn là con của mẹ…

“Cha bố anh, chăm từ 36 cân lúc xuất viện mãi mới được 56 cân, tinh thần vui vẻ, phấn chấn như bây giờ”, bà Trịnh Thị Đông, mẹ anh Dương không dấu nổi nét vui mừng của mình. Bao nhiêu sự lớn lên về mặt hình thức đó là bấy nhiêu sự đấu tranh và nỗ lực của cả 2 mẹ con.

Bà Đông một lần nữa chứng kiến đứa con của mình lớn lên từng ngày: 3 tháng chỉ để tập ngồi, 6 tháng để tập đứng và nguyên cả một năm trời để có thể chập chững đi những bước chân đầu tiên với sự hỗ trợ của chân giả và bây giờ anh Dương có thể minh mẫn trò chuyện, cập nhật thông tin qua điện thoại, máy tính bảng.

Chưa một lần kêu than vất vả và không chút nề hà, bà Đông bỏ ruộng vườn ở quê nhà Hà Nam đi theo, chăm anh Dương từ những điều nhỏ nhất như: đánh răng, rửa mặt, chải đầu,… đến những sinh hoạt khó khăn hơn.

 

Mẹ anh Dương lại chăm chút đứa con trai như khi còn lọt lòng, chưa biết làm gì

“Ngày trước đi làm bận bịu có khi cả năm nó mới về thăm mẹ được 1 lần. Bây giờ, 2 mẹ con gần nhau, nó ở đâu mình đi đấy. Chăm bẵm nó hằng ngày như hồi bé vậy”, bà Đông vừa nhẹ nhàng lau mặt cho anh Dương vừa nói.

Chốc chốc, người mẹ ấy lại xem xem anh Dương cần gì để chờ trực giúp đỡ. Bà Đông nằm lòng những thói quen sinh hoạt, sở thích cá nhân của anh Dương. Sau khi pha trà, mời khách, bà Đông chạy đi đâu rồi quay lại ngay, một tay cầm khay đá, tay kia nhanh nhẹn lấy từng viên bỏ vào cốc nước chè to.

Lúc sau, anh Dương điều khiển chiếc xe lăn tiến lại gần bàn, cúi xuống hút một hơi hết 1/3 cốc trà đá mẹ anh vừa pha cho. Từ bao giờ, bà Đông đã tự động ghi nhớ từng thói quen của người đàn ông cứ hễ cố gắng cầm chén cầm cốc lên là rơi vỡ này.

Vụ tai nạn nhiều lúc khiến bà Đông mất hết niềm tin. Những tưởng cảm giác đau lòng mất đi người chồng quay trở lại khi các y bác sĩ điều trị cho anh Dương liên tục đưa ra tiên lượng xấu.

Thế nhưng, với tâm niệm “ông trời không cho ai tất cả, cũng không lấy đi của ai tất cả”, bà Đông tự vực mình dậy, tiếp tục vững vàng chiến đấu cùng con.

Nhớ lại quãng thời gian chỉ được đứng ngoài nhìn con qua khung cửa kính trong suốt 4 tháng anh Dương chìm trong hôn mê, đi qua gần 900 ngày ở viện với hàng chục ca mổ chết đi sống lại, niềm tự hào chiến thắng thần chết dâng lên ngập tràn trong mỗi câu cười của người mẹ đã 60 tuổi này. “Nó đau 1 thì tôi đau 10”, cảm giác đau đáu mỗi lần chờ con ngoài phòng mổ khắc sâu trong tâm khảm bà.

Tình yêu bao lao của người mẹ là một trong những động lực giúp anh sống và bước tiếp chặng đường khó khăn phía trước

Chính bản năng yêu thương của một người mẹ đã cho bà niềm tin, nuôi dưỡng hi vọng từ những chuyển biến tích cực của anh. Sự lạc quan của người tự nhận mình là bà mẹ nông dân này đã tiếp thêm sức mạnh cho anh Dương chống chọi với tử thần.

Trở về bên mẹ với thân thể chẳng còn nguyên vẹn, mặc cảm cá nhân, những cơn đau thể xác hành hạ khiến anh hay cáu gắt, thậm chí hắt hủi mẹ. Thế nhưng, bà Đông vẫn bao dung, dang rộng vòng tay đón đứa con của mình vào lòng vỗ về, động viên. Bởi với bà, “dù có thế nào thì con vẫn là con của mẹ”.

“Mẹ chỉ mong sống khỏe mạnh được như cụ ngoại năm nay 80 tuổi để chăm anh. Lúc đó vợ anh cũng về hưu, con anh cũng lớn khôn, trưởng thành. Vậy là mẹ mãn nguyện lắm rồi”, bà Đông nói với về phía anh Dương mong muốn của mình.

Một hành trình vượt qua đầy nghị lực trong đớn đau cả thể xác và tinh thần suốt hơn 3 năm qua khiến trái tim bà Đông mạnh mẽ hơn bao giờ hết. 3 lần anh Dương chết lâm sàng là bấy nhiêu lần trái tim bà như ngừng đập theo.

Một tình yêu thương chưa bao giờ ngơi nghỉ dành cho đứa con hơn một lần muốn quyên sinh trong nỗi dằn vặt đã giúp bà có được một tinh thần thép, vững vàng trước sóng gió.

Trái tim người mẹ này đã tuyệt vọng rồi lại nuôi dưỡng điều kì diệu sẽ đến với đứa con của mình. Để rồi biết rằng, trái tim đó đã vỡ òa hạnh phúc trong từng nhịp thở trở lại cõi sống của con và hồi hộp theo con mỗi ngày gian khó tìm về đời sống thường ngày.

Nguồn: https://www.baomoi.com/chuyen-cua-chien-si-dinh-van-duong-duoi-bau-troi-la-bao-la-long-nguoi/c/22908802.epi

 

Liên hệ 

Chi tiết liên hệ:

Website: https://3dmaster.com.vn

Hotline - Zalo - LINE - Telegram - WhatsApp - Viber - Kakaotalk: +84 982 089 198 0986333960

Email: cuong3dmaster@gmail.com | hung3dmaster@gmail.com | tech3dmaster@gmail.com

Đánh giá bài viết
Chọn đánh giá của bạn

Các bài viết khác

Gọi ngay
Zalo